9.20.2010

Tha thứ

Sự tha thứ có lẽ là một điều gì đó khó khăn lắm chăng. Nhưng con người nếu không có sự tha thứ, thì chắc hẳn họ sẽ phải sống mãi với cái tâm hồn chẳng thể nào yên ổn. Người yêu tôi là một con người hoàn hảo.  Điều đó ai cũng nói thế. Nói thế thì chẳng có gì liên quan đến vấn đề tôi muốn đề cập ở đây vì anh cũng là người với lòng bao dung và tha thứ cho những sai phạm, cho những thiếu sót của tôi.Nhưng tiếc rằng chỉ một điều là anh chẳng thế nào tha thứ cho người yêu cũ. Điều đó đáng lẽ người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng tôi điên. Tại sao ư? Đơn giản thôi, chẳng ai muốn người yêu mình nghĩ đến người yêu cũ một cách tốt đẹp cả. Vì một khi họ vẫn nghĩ đến nhau như vậy, thì người hiện tại chắc mãi vẫn chỉ là một con rối trong trò chơi ấy thôi.


Tôi thì khác.


Tôi không quên một người bằng cách ôm hận vào lòng. Vì khi ấy, chính bản thân tâm hồn tôi cũng chẳng được ngủ yên. Trong phúc âm Chúa đã có nói rằng "Hãy yêu kẻ thù nghịch, và cầu nguyện cho kẻ bắt bớ các ngươi,".  Cho dù đó là những lỗi lầm cực lớn, ngài mong ta vẫn có thể bỏ qua. Nào đây chỉ là một câu chuyện, một lỗi lầm mà bất cứ ai cũng có thể vấp phải. Ngày xưa tôi không mong người yêu đầu tiên có thể tha thứ cho tôi. Nhưng chính vì tôi, chính vì không thể tha thứ, mà người ta lại tìm đến biết bao nhiêu người con gái khác để hẹn hò, với cái lí do "cực kì chính đáng" mà bất cứ người đàn ông nào cũng dùng đến để giải thích cho bản thân họ "lấp đầy chỗ trống". Tôi cảm thấy xót thương cho người cho người con gái ấy. Và cũng chẳng thể nào hạnh phúc hơn khi người ta nói với bạn thân tôi rằng vẫn còn nhớ đến tôi nhiều lắm nhưng chẳng thể nào quay lại được. Tôi tự nhủ với lòng mình rằng chỉ yêu người nào, khi người đó yêu tôi "thực sự" chứ không phải yêu tôi chỉ để "lấp đầy chỗ trống". Nhưng giờ đây chính tôi lại đi ngược lại hoàn toàn với suy nghĩ lúc trước.


Ngày xưa tôi buồn vì một người đã trở thành con rối cho cái kết thúc của chuyện tình tôi. Giờ đây tôi đau gấp ngàn lần khi tôi phải trở thành như thế. Tôi càng buồn hơn khi người yêu cũ của người yêu tôi cứ lại muốn níu kéo anh ấy trở về nhưng miệng thì lại nói đừng chia tay với tôi. Con người quả là nhiều khía cạnh đối lập phiền phức. Có lúc tôi đã căm thù cô ấy nhưng rồi mọi chuyện với tôi cũng như cơn gió thoảng. Đơn giản vì yếu điểm của tôi là chẳng thể nào giận dỗi ai lâu dài và tôi rất hiếm khi nhắc về quá khứ đau buồn. Hơn thế nữa, tôi tôn trọng cô ấy. Một người lớn hơn tôi vài tuổi, thừa kinh nghiệm sống, nhưng có thể thiếu kinh nghiệm yêu. Là một người đảm đang trong mắt mọi người, dịu dàng, nhẹ nhàng. Hoàn hảo để trở thành người yêu lí tưởng. Nhưng chỉ mỗi tội là yêu thương quá gia đình. Điều này, chị giống tôi nhưng khác rằng tôi vẫn có quan điểm sống riêng để đừng ai điều khiển suy nghĩ của tôi. Nói thẳng ra là tôi bướng và lì. Bướng chẳng thể nào tưởng tượng được. Đã nhiều lúc tôi biện minh cho chị khi nói chuyện với anh. Mẹ anh bảo tôi "ngu và điên" nhưng thực tế, tôi chẳng thuộc loại người thích nghĩ xấu cho người khác. Mọi chuyện xảy ra đều có lí do riêng của nó. Mọi chuyện người ta có lí do của người ta. Nếu tôi không biết hoặc thậm chí có biết, tôi tự nhủ rằng mình cũng không có cái quyền phán xét ấy. Anh bảo chị ích kỷ nhưng tôi bảo đó là tâm lý bình thường. Anh bảo chị ngu nhưng tôi cho đó là vì tình cảm gia đình quá lớn. Lắm lúc tôi nghĩ tôi điên thật vì nếu cứ mãi giải thích cho anh như thế, tôi càng đẩy anh xa hơn tôi và tiến gần về phía chị hơn. Chẳng biết anh có nghĩ thế không nhỉ?


Tôi yêu anh bây giờ cũng chẳng khác gì so với ngày đầu tiên. Được anh quan tâm, chăm sóc, chiều chuộng là điều may mắn và hạnh phúc của tôi. Nhưng đồng thời tôi vẫn lo sợ. Điều nào để tôi được anh yêu hơn nữa? Tôi phải làm sao để chăm sóc nhiều cho anh hơn nữa?  Về vật chất cả về tinh thần. Làm thế nào cho vẹn tròn bổn phổn người con dâu để hài lòng gia đình anh? Những điều này tôi chưa bao giờ nghĩ mình phải nghĩ đến ở cái tuổi 18 này cả. Vì quanh tôi hiếm có ai chuẩn bị kết hôn ở cái tuổi này để tôi có thể hỏi han thêm kinh nghiệm. Chán thật!


Tôi có anh, điều mà ai cũng nghĩ chị ước ao có điều đó. Nhưng chị có sự đảm đang, sự trưởng thành của tuổi 22 mà tôi, ở cái tuổi 18, cần có để được chăm sóc anh cho chu toàn. Tôi lắm lúc như muốn điên lên khi người khác lấy chị ra để so sánh với tôi hầu mong tôi được như thế. Tôi không biết khi biết chuyện này chị có vui không? Mong rằng không vậy. Mà thôi, đó là suy nghĩ của chị, tôi đâu có quyền phải biết.


Điên cuồng cả ngày hôm qua và sáng hôm nay vì những suy nghĩ linh tinh. Tôi mong người yêu tôi hiểu sự tha thứ của anh với người yêu cũ cũng là giải thoát cho cả anh và tôi khỏi những suy nghĩ vớ vẩn này. Tôi mong gia đình anh hiểu rằng hơn lúc nào hết, tôi mong tuổi tôi không phải 18, sự đảm đang tôi muốn ở tuổi lớn hơn, trưởng thành hơn, chính chắn hơn. Tôi mong chị hiểu chị vẫn tốt và vẫn có khả năng tìm kiếm một người tốt và đồng cảm với chị hơn.


P/S: Mong Chúa sắp đặt mọi việc theo như ý Người muốn. Con chỉ biết trông cậy nơi Người. Amen!

0 comments:

Post a Comment

 
Blog Template by Delicious Design Studio