9.20.2010

Bình yên

Bình yên một thoáng chờ thời gian ngừng lại.
Bình yên một chút để cảm nhận thương yêu

Bình yên...
Và bình yên thôi~!

2 chữ "bình yên" dễ dàng để viết, nhưng không dễ dàng để cảm nhận mà cũng chẳng dễ dàng đạt được.

Ừ nhỉ! Cuộc sống vốn là thế mà. Cơm, áo, gạo, tiền dẫn đưa con người ta đến một guồng quay chóng mặt tưởng  chừng như khó mà dứt ra được. Giống như có ai sống mà không cần ăn? Có ai ăn mà không cần đến tiền. Tiền không những chỉ giúp con người ta sống mà còn nhiều hơn nữa. Có người vì tiền mà đi ngược mọi đquy luật, mọi thứ được gọi là "đạo đức xã hội". Có người dùng tiền để mua cả trái tim. Có người muốn có tiền mà sẵn sàng làm những chuyện bị người đời lên án. Đạp lên đầu lên cổ người khác cũng vì đồng tiền.

"Có tiền mua tiên cũng được" Nghe cũng không phải là không hợp lí nhưng trước giờ tôi chẳng tin. Tôi căm ghét những kẻ tôn thờ "đạo tiền". Tôi hờn trách những kẻ bị đồng tiền làm cho mù quáng. Nhưng bây giờ, đôi khi để đổi chác để có được niềm vui của người khác, tôi lại bị chính đồng tiền điều khiển. Nực cười thật! Đáng chê trách thay. Tôi dùng đồng tiền để làm cho người ta cười với ý nghĩ ban đầu đơn giản là cứ cho những gì người ta, vậy là đủ rồ vì tôi cho rằng hạnh phúc là khi thấy họ cười. Rồi càng ngày tôi càng nhận ra đến lúc nào đó, người ta cũng phủi tay, chẳng mảy may nhớ đến chuyện gì một chút nào hết, và hơn hết lại quay ngược trách cứ tôi. Ôi trời ạ! Đời sao mà giả tạo quá! Sao mà tiền có uy lực quá!

Ai mà chẳng muốn sống an nhàn. Nhưng có được điều đó hay không còn phải xem cách họ nhìn đời như thế nào. Một khi có chuyện không may xảy ra, bạn tìm mọi cách lẩn tránh bằng việc đổ lỗi cho người khác vì bạn chẳng muốn chuyện xui xẻo dấy vào tay mình. Kết quả là bạn thoát được nhưng rồi tâm của bạn có yên không? Tôi ghét việc phải đổ lỗi cho người khác nhưng sao tránh được khi tôi phải biện minh cho bản thân mình? Lắm lúc tôi vừa muốn giải thích nhưng vừa không biết bằng cách nào để không liên qua đến người ta khi người nghe tôi nói lại không hiểu và không tin tôi. Thế nên tôi tìm cách im lặng, bỏ vào 1 xó xỉnh nào đó mà tự nhủ rằng "ta vô tội." Nghe thì trẻ con quá nhưng thực tế tôi chẳng còn cách nào hơn. Mặc kệ người ta nói vậy thôi.

P/S: Xin Ngài thương bảo vệ con đừng đểđồng tiền cám dỗ con đi ngược lại với điều Ngài dạy và làm lung lay những điều con tin tưởng từ trước đến nay.

0 comments:

Post a Comment

 
Blog Template by Delicious Design Studio