
Ôi đời là thế! Người là vậy thôi!
Mấy ai mà tìm được cho mình một người có thể hiểu mình tất cả, hiểu những điều mình nghĩ, thông cảm cho những điều mình làm mà không một lời giải thích, không một lí do. Thậm chí gia đình mình còn chẳng thể hiểu mình thì đào đâu ra một người dưng, kẻ lạ thấu cho hết tận tâm can mình?
Nói nhiều thì cho là biện minh. Không nói thì người ta cũng trách sao không nói để người ta hiểu. Nhưng chưa chắc nói ra là người ta muốn hiểu đâu?
Cuộc sống sao mà rắc rối và phức tạp! Mình chẳng phải là người hay thay đổi. Mình cũng bị cho là quá điên, quá ngu, tại sao lại quá chung thủy khi mất đến 2 năm để quên người cũ. Vậy mà cuối cùng rồi vẫn có người không hiểu. NHiều người nói thời gian sẽ chứng minh tất cả. Nhưng thời gian đủ để chứng minh tất cả ấy là bao lâu? Tính bằng từng ngày, từng tháng, từng năm hay đến cả cuối cuộc đời người vẫn không đáp ứng được yêu cầu đó?
Ừh thì phải rồi! Cũng nên chờ thôi!
P/S: Cầu Ngài thương ban lòng bao dung và tha thứ đến với con người để họ được thay đổi sống như lời Ngài dạy. Amen!
0 comments:
Post a Comment